VI/Prabhupada 0061 - Cơ thể này là vỏ làm bằng da, xương, máu



Northeastern University Lecture -- Boston, April 30, 1969

Các con gái con trai thân mến, cảm ơn rất nhiều đã dự cuộc họp này. Chúng ta lan tràn phong trào cho Ý thức Kṛṣṇa vì ở đây có nhu cầu lớn về phong trào này. Trên khắp thế giới và phương pháp này rất đơn giản. Đó là những lợi thế.

Trước hết, cố gắng hiểu trình độ siêu tuyệt là gì. Về điều kiện sống của mình, chúng ta trong trình độ khác nhau. Như vậy, chúng ta cần trước hết đứng trên trình độ siêu tuyệt. Vậy thì, có một câu hỏi về sự ngẫm siêu tuyệt. Trong Bhagavad-gītā chương ba có trạng thái khác nhau về cuộc sống có điều kiện.

Thứ nhất là indriyāṇi parāṇy āhur... (BG 3.42). Tiếng Phạn, indriyāṇi. Điều đầu tiên là quan niệm sống nhục thể. Tất cả chúng ta trong thế giới vật chất này phải chịu quan niệm sống nhục thể này. Ta nghĩ là "Ta người Ấn Độ". Quý vị nghĩ "Ta người Mỹ". Người khác nghĩ "Ta người Nga". Người kia nghĩ "Ta là người khác". Như vậy, mọi người tưởng là "Ta là cơ thể này". Đó là một tiêu chuẩn, hoặc là một trình độ.

Trình độ đó gọi là trình độ về giác quan. Vì chừng nào chúng ta đồng nhất mình với cơ thể vật chất, chúng ta nghĩ hạnh phúc nghĩa là lạc thú giác quan. Thôi. Hạnh phúc nghĩa là lạc thú giác quan vì cơ thể nghĩa là giác quan. Như vậy, indriyāṇi parāṇy āhur indriyebhyaḥ paraṁ manaḥ (BG 3.42). Đức Chí Tôn Kṛṣṇa phán rằng trong quan niệm sống vật chất, hoặc là quan niệm sống nhục thể, những giác quan của mình rất là xuất chúng.

Điều đó đang xảy ra. Không chỉ bây giờ, mà từ sự sáng tạo thế gian vật chất. Đó là những bệnh tật, "Ta là cơ thể này". Śrīmad-Bhāgavatam phán rằng: Yasyātma-buddhiḥ kuṇape tri-dhātuke sva-dhīḥ kalatrādiṣu bhauma ijya-dhiḥ (SB 10.84.13) – "Những người đồng nhất mình với cơ thể vật chất, như 'Ta là cơ thể này'..." Ātma-buddhiḥ kuṇape tri-dhātu. Ātma-buddhiḥ nghĩa là quan niệm về bản thân mình trong vỏ làm bằng da và xương. Đây là một cái vỏ. Cơ thể này là vỏ làm bằng da, xương, máu, nước tiểu, phân cứt và điều khác rất "hay". Quý vị có thấy không? Mà chúng ta nghĩ là "Ta là vỏ làm bằng xương, da, phân cứt và nước tiểu. Đó là sắc đẹp của mình. Đây là tất cả của mình."

Ở đây có rất nhiều câu chuyện hay... Tất nhiên, thời gian của mình rất ngắn. Vậy mà, thầy vẫn muốn kể một câu chuyện ngắn. Một thanh niên bị thu hút bởi một cô gái xinh đẹp. Mà cô gái đó không đồng ý và anh ta rất là cố chấp. Ở Ấn Độ những cô gái dĩ nhiên rất là nghiêm ngặt về trinh khiết của họ. Như vậy, cô gái đó không đồng ý. Mà cuối cùng cô nói rằng "Được, em đồng ý. Sau một tuần, anh đến một lần nữa." Cô chỉ định, "Đến giờ đó." Như vậy, anh ta rất là mừng. Cô ta bắt đầu uống thuốc nhuận tràng trong bảy ngày, đi tiêu và mửa ngày và đêm. Những thuốc mửa và phân cứt đó cô giữ lại trong nồi. Lúc thời điểm đến, anh ta tới và cô ta ngồi trước cửa. Anh ta hỏi, "Cô gái ở đâu?" Cô ta trả lời, "Em là cô gái đó." – "Không, không. Không phải. Cô xấu xí quá. Cô gái đó rất là xinh. Cô không phải là cô gái đó." – "Không, em là cô gái đó. Mà em lấp đầy vẻ đẹp của em vào nồi khác." – "Đó là gì?" Cô ta chỉ: "Đó là vẻ đẹp, những phân cứt và chất nôn mửa ra. Đó là thành phần." Thực ra, mỗi người có lẽ rất khoẻ mạnh hoặc là rất đẹp – mà lúc đi tiêu ba bốn lần, tất cả sẽ thay đổi ngay lập tức.

Ý thầy là, như đã được nói trong Śrīmad-Bhāgavatam, những quan niệm sống nhục thể không rất lạc quan. – Yasyātma-buddhiḥ kuṇape tri-dhātuke (SB 10.84.13).