VI/Prabhupada 0867 - Chúng ta là vĩnh cửu và chịu trách nhiệm về hoạt động của mình. Đó là tri thức



750520 - Morning Walk - Melbourne

Hari-śauri: Thời tiết không đều do...

Prabhupāda: Đó là do cuộc sống phạm tội của mình.

Hari-śauri: Như vậy, nếu chúng ta tăng lên phong trào của Ý thức Kṛṣṇa...

Prabhupāda: Sau đó, thời tiết sẽ đều lại. Đó là sự trừng phạt của thiên nhiên. Chúng ta có lẽ không quan tâm đến cuộc sống phạm tội, nhưng thế nào đó sẽ lưu ý. Đó là tính ngu ngốc. "Ta không quan tâm đến Đức Thượng Đế, không màng đến điều gì sẽ xảy ra", đó là ngu ngốc. Ở hệ hành tinh bậc thấp là như vậy, cho nên ở hành tinh này cũng như đó. Ở nước phương Tây có rất nhiều địa điểm không quam tâm đến việc gì. Họ chẳng nghĩ về phạm tội là gì hoặc những điều gì sẽ xảy ra. Họ chỉ thích thú. Đó là triết lý sống của họ. "Dể chúng ta thích thú." Hết. Quan điểm vật chất là như vậy. Họ chẳng biết chúng ta là vĩnh cửu và chịu trách nhiệm về hoạt động của mình. Đó là tri thức. Nhưng họ chẳng có tri thức. Họ chỉ muốn thích thú. Họ cũng không quam tâm đến sự chết. Chỉ lạc thú giác quan. Hết. Điều này gọi là dānava, cuộc sống dānava. Nhà khoa học giải thích là chúng ta có rất nhiều loại khác nhau, như vậy họ chấp nhận điều này. Mà lý do tại sao chúng ta có nhiều loại trong cuộc sống?

Hari-śauri: Họ chỉ đoán. Họ nói do khám phá mới đây và phân tích pháp y của hóa thạch...

Prabhupāda: Ừ, được.

Hari-śauri: ...họ tính toán.

Prabhupāda: Nhưng lý do chúng ta có nhiều loại khác nhau?

Amogha: Họ nói rằng từ lúc bắt đầu chỉ có một tế bào, bằng thích nghi với trường hợp nào, một loại thì sống và loại khác đã chết. Như vậy, những loại này thích nghi với hoàn cảnh khác biệt.

Prabhupāda: Nhưng ai làm thích nghi? Ai quản lý?

Amogha: Rồi họ chỉ... tình cờ.

Prabhupāda: À, đó là chuyện vô lý. Chẳng chuyện gì xảy ra tình cờ. Đó là chuyện vô lý. Bắt buộc phải có sự quản lý. Điều gì xảy ra tình cờ? Tại sao họ chăm sóc cái cây? Và nhiều điều khác. Chẳng gì làm được tình cờ. Họ không có thấy những nguyên nhân. Nếu ai tình cờ trở thành giàu có, vì sao mỗi người cố gắng hết sức cho trở thành giàu? Vì sao mỗi người lái xe suốt ngày đến một vị trí này tới một vị trí khác? Vì sao họ cố gắng? Để tình cờ tiền bạc đến và ngồi chờ. Vì sao họ không làm như vậy? Nếu sự tình cờ là thật sự, để sự tình cờ đến thì ta sẽ trở thành giàu có. Vì sao họ cố gắng? Vì sao họ đi trường đại học? Để họ tình cờ nhận được một bằng cao học và bằng tiến sĩ. Đó là đều tính ngu ngốc. Chỉ ý kiến kém. Ý kiến kém. Nếu chuyện xảy ra tình cờ, vì sao họ cố gắng? Câu trả lời là gì?

Amogha: Vậy, chúng ta cố gắng – chúng ta phải cố gắng – nhưng chúng ta không thể nói được chuyện gì sẽ xảy ra. Như vậy, đó sẽ tình cờ xảy ra lúc chúng ta cố gắng. Giống như trong trường học, chúng ta cố gắng nhưng chúng ta chỉ có thể cho lên lớp được.

Prabhupāda: Không. Nếu quý vị tin về sự tình cờ thì quý vị chẳng cần cố gắng. Không có gì xảy ra tình cờ.

Hari-śauri: Vậy, chúng ta có thể nói được do hoạt động của con người chuyện có được xảy ra? Con có một thư của một bạn con từng quen biết, rồi...

Prabhupāda: Hoạt động cộng sự thừa nhận của Đức Thượng Đế – hai cái. Ở đây có năm nguyên nhân: hoạt động, vị trí, số lượng của năng lượng, rồi sau cùng, sự thừa nhận của Đức Thượng Đế. Sau đó, những chuyện sẽ xảy ra. Chẳng có câu hỏi về sự tình cờ.